Min Yoongi tỉnh lại, cả cơ thể nặng trĩu, mất sức sống tưởng chừng như ghim xuống tấm nệm trắng xóa, nồng nặc mùi thuốc sát trùng của bệnh viện. Bên tai, âm thanh nước nhỏ giọt trong thanh truyền phát ra những tiếng 'lách tách' đều đặn.
Hắn lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từng đàn chim trời lớn nhỏ tất bật bay về phương Nam tránh rét. Vậy là mùa đồng sắp sửa cận kề, cũng đã một năm kể từ ngày hắn bị trục xuất khỏi thành phố, đuổi đến nơi hoang núi le loi này.
Đang bâng khuâng chìm vào suy tư, chợt ngoài cửa có tiếng bước chân tiến vào. Min Yoongi khó khăn cử động đầu quay lại, hóa ra là Kim Namjoon. Anh đi đến bên giường, đặt lên bàn nhỏ một hộp cháo nóng.
Kim NamjoonDậy ăn đi, Hoseok tự tay nấu cho cậu đấy.
Min YoongiJung Hoseok sao? ... Em ấy ổn rồi chứ?
Min Yoongi không vội trở mình, cứ thế nằm bất động trên giường bệnh, nhàn nhạt hỏi.
Namjoon kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, đồng thời đáp.
Kim NamjoonỪm. Nếu khó cử động tay chân, để tôi bón cháo cho cậu.
Min YoongiKhông cần đâu, tôi cũng chưa muốn ăn.
Nói đoạn, hắn quay đầu vào trong, tiếp tục nhìn lên đàn chim qua khung cửa sổ, khi ấy chúng đã rời đi gần hết.
Vị cảnh sát nọ thấy bạn mình cơ thể suy kiệt, mặt mày trắng bệch lại không buồn ăn uống, anh nhớ lại hình ảnh của hắn ta lúc bế Hoseok xuống trả lại cho ông ngoại cậu ấy, Namjoon quả thực đã rùng mình thán phục trước sức chịu đựng vượt ngoài khả năng của người thường kia. Hắn rõ ràng đến trong trạng thái gần như hấp hối, áo quần ướt sũng nước mưa, chân lại bị gãy còn không ngừng chảy máu, vậy mà có thể chịu đựng để giúp đỡ Jung Hoseok hơn hai tiếng đồng hồ như vậy, quả thật phi thường.
Khi Kim Namjoon tính nói thêm để thuyết phục người kia, lại bất ngờ nhận được cuộc gọi đến từ đồn cảnh sát. Anh nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên đó vọng tới một giọng nói quen thuộc của đồng nghiệp trực ca sau, nghe vô cùng gấp gáp.
Vệ sĩCảnh sát Kim! Cậu mau về đây đi, bên ngoài trụ sở đang loạn lắm!
Namjoon vẫn giữ nguyên vẻ điềm nhiên, bình tĩnh hỏi lại.
Kim NamjoonCó chuyện gì hả anh? Đang giờ nghỉ trưa của tôi, nhiệm vụ giải quyết thuộc về các anh...
Vệ sĩMẹ kiếp! Người yêu cậu đang khăng khăng đòi gặp cậu, rồi lại gây gổ với đám du côn bị bắt tới ban nãy, loạn hết cả sở cảnh sát lên rồi đây này!
Đối phương tức run, không kìm được phun ra một câu chửi thề, ầm ĩ đòi Namjoon tới giải quyết.
Nghe đến đây, anh lập tức đứng bật dậy, đầu tự động nảy sổ tới ngay cậu thiếu gia họ Kim ngang bướng, không biết phép tắc kia. Song anh lại tự trấn an bản thân rằng có hiểu lầm gì đó, vì mình trước giờ chưa từng có mảnh tình vắt vai nào.
Kim NamjoonAnh bình tâm lại, nói rõ hơn đi. Người đó là ai?
Namjoon xoa mái tóc lún phún của mình, thu ghế lại tránh làm kích động tới Yoongi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, chân vội rời khỏi phòng bệnh.
Đầu dây bên kia quả thật phát tiết vì sự điềm đạm đến vô cảm của Namjoon, giận dữ gắt ầm lên.
Vệ sĩThiếu gia họ Kim gì đấy, dẫn theo cả dàn vệ sĩ vây kín trước đồn cảnh sát kia kìa, còn không phải sao?!!
Namjoon nhíu chặt mi tâm, rầu rĩ ôm trán vì đống hỗn loạn mà người kia gây ra để anh giải quyết sắp tới.
Chiếc xe mô-tô đặc vụ của cảnh sát phóng như bay, lướt nhanh trên đường làng khiến người dân hãi hùng một phen vì khói bụi cuộn lên tứ tung, phá tan không gian buổi trưa tĩnh lặng của một góc chợ Hwagae.
Kim NamjoonNày Kim Seokjin!
Namjoon vội vã lao xuống xe, tiến tới giật phắt tay cậu thiếu gia ấy mà lôi ra khỏi đám hỗn loạn đang náo nhiệt trước cửa đồn cảnh sát.
Ngay khi trông thấy mặt Seokjin đã bị ai đó tác động tới ứa máu bên khóe miệng, da thịt vốn trắng trẻo, mềm mại giờ đây bầm tím lung tung, cơn tức giận trong Namjoon đã tiêu tan hết, anh sững sờ nhìn trằn trọc về phía lạc đà nhỏ.
Khoảnh khắc Seokjin nhận ra người thô bạo kéo tay mình là Namjoon, anh đã thả tay xuống khi cú đấm vẫn còn đang trực trào, chuyển qua chế độ mếu máo, nức nở khóc ầm lên.
Kim SeokjinBọn họ bắt nạt tôi! Tôi chỉ tới để tìm cậu thôi mà! Hu hu hu...
Namjoon nghe xong thì sôi máu, lia cặp mắt sói sắc lạnh của một vị cảnh sát tuần tra tội phạm đúng nghĩ tới phía trước, đụng ngay đến một loạt các khuôn mặt ngẩn ngơ, ngu ngốc của đám người kia. Lũ côn đồ giây trước còn làm loạn với vệ sĩ của Seokjin, bấy giờ đã lạnh buốt sống lưng, kinh hãi dừng gây gổ, đứng sát vào nhau mà nín thở một cách dè dặt.
Giây sau, Namjoon cụp mắt xuống, tay cũng thả lỏng ra để cổ tay Seokjin không quá bị siết chặt, anh nhẹ nhàng kéo người đó đi bộ theo mình, rời khỏi trụ sở cảnh sát, để lại một mớ hỗn độn cho các cảnh sát trực ca đó giải quyết.
Đặt Seokjin ngồi trên tảng đá bào nhẵn mặt ở đầu cổng chợ, lúc ấy những kẻ bán buôn đã về nghỉ trưa nên xung quanh thưa thớt dần, Namjoon gập người ngồi xuống giữa hai chân đối phương, tay đỡ lấy bàn tay đang trầy xước kia để thoa thuốc. Seokjin vốn không chịu được đau, liền rụt tay lại, nhăn mặt kêu lên khe khẽ, nước mắt thoáng chốc ứa trào.
Namjoon khẽ hừ lạnh một tiếng vô tâm, song tay anh lại bất giác làm chậm lại, động tác cũng nhẹ nhàng hết mực, lén đưa mắt nhìn thoáng qua người kia, miệng thì độc địa buông lời.
Kim NamjoonBị đánh thành ra như vậy cũng xứng đáng lắm.
Kim SeokjinNày, cậu?! Kim Namjoon, cậu nhẫn tâm vừa phải thôi!
Seokjin ấm ức đến phát khóc, trừng mắt nhìn người bên dưới, cắn răng nhịn đau để không bị khiêu khích bằng những lời khó nghe như thế nữa.
Vị cảnh sát cũng hết cách, thở dài thườn thượt, tự trách bản thân đã trót vương nợ với một kẻ phiền phức. Song anh vẫn không đành bỏ mặc, đoạn lại đánh tiếng hỏi.
Kim NamjoonAnh tới tìm tôi có chuyện gì?
Seokjin nín khóc khi được người kia tò mò về lí do, con lạc đà Alpaca ấy lúc bấy giờ mới nhoẻn miệng cười, huênh hoang đáp.
Kim SeokjinHôm qua cậu Joon đã đối xử rất tốt với tôi, vả lại hình thể cũng rất ổn nữa...